nhìn thấy giọt nc' mắt thứ 1, lau ik giọt nc' mắt thứ 2, ngăn lại giọt nc' mắt thứ 3
Phở Bò
Tiêu đề: một số kỉ niệm với người thân
Hình ảnh bà là hình ảnh đẹp và thiêng liêng trái tim tôi. Bà ngoại người mà tôi kính yêu, người luôn quan tâm, yêu thương tôi nhất.
Bà tôi thương tôi lắm! Tôi nghe mẹ tôi kể rằng: Đó là ngày tôi sinh ra đời, trời mưa to, một mình bà ngoại ngồi dưới cổng bệnh viện. Lúc ấy, bố tôi có nói: "Bà ơi, bà mau về nhà kẻo cảm lạnh, có tin gì con sẽ báo cho nhà sau." Với một giọng nhẹ nhàng, bà nói: "Không sao, bà muốn xem cháu bà ra sao, ở nhà cũng có người trông rồi, con cứ yên tâm." Khi tôi được sinh ra, bà là người đầu tiên bế tôi, cũng là người đặt cho tôi cái tên rất ý nghĩa: Thanh Bình. Ý của bà như muốn một cô cháu gái duy nhất của bà được hưởng một cuộc sống bình yên, mãi mãi vui vẻ.
Nghe xong câu truyện ấy, tôi đã rất xúc động, tôi cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay bà bồng bế tôi, bàn tay ấy là tấm lòng yêu thương, quí mến mà bà dành cho tôi.
Hằng ngày, bà tôi một tay đảm đương hết công việc nhà. Sáng sớm, tôi đã thấy bà dậy quét sân, lau nhà. Bà làm bữa ăn sáng và mời cả nhà. Mỗi khi tôi đi học về, bà đều ngồi trước thềm nhà đón tôi. Tôi rất thích mỗi khi bà cười, trông bà như trẻ ra bao tuổi vậy. Vì thế tôi luôn cố gắng học, giành nhiều điểm tốt về đem khoa với bà.
Có lần, tôi thấy bà ngồi hát một mình. Những câu hát của bà tôi nghe sao thân thương, quen thuộc đến vậy. Hồi nhỏ, bà thường đung đưa võng ru ngủ tôi. Phải chăng trong lời ru ấy chứa chan biết bao tình thương, mong ước của bà cho tôi?
Vào những tối thứ bảy, bà thường gọi chúng tôi ra sân nghe bà kể chuyện. Chúng tôi say sưa nghe bà kể chuyện. Giọng bà trầm mà ấm làm sao! Dưới ánh trăng, câu chuyện của bà lung linh, huyền ảo. Mỗi câu chuyện bà đưa chúng tôi vào một thế giới thần kì với muôn vàn màu sắc như truyện về Cô Tấm, Chàng Thạch Sanh,... Những câu truyện ấy cho đến bây giờ tôi vẫn nhớ, mỗi câu chuyện bà kể như một lời khuyên bào chúng tôi.
Năm tôi học lớp hai, bà tôi bị ốm. Bà tôi tuổi đã cao nên bà bị bệnh, cả nhà ai cũng lo lắng. Ngày hôm đó, tôi ngồi gấp những chú hạc với mong muốn bà sẽ khỏi ốm. Ngày còn bé, mỗi khi tôi khóc, bà là người đã dỗ tôi bằng cách gấp những chú hạc xinh xinh chờ mẹ về. Qua ba ngày, bà tôi tỉnh dậy, thấy tôi khóc, bà xoa đầu tôi: - Cháu ngoan, bà vẫn khỏe, cháu đừng khóc nữa! Tôi ngậm ngùi nói: - Bà ơi, nhất định bà phải khỏe lại để sống bên cháu, bà nhé! Những chú hạc này cháu gấp dành tặng bà. Bà tôi lúc ấy tươi cười rạng rỡ khi nhìn thấy những chú hạc mà tôi gấp tặng bà. Mấy ngày sau đó, tôi nghe tin bà tôi không qua khỏi, tôi đã rất buồn.
Mặc dù người bà mà tôi hằng kính yêu đã sang thế giới bên kia, mãi mãi không quay trở về, nhưng tôi luôn tự nhủ phải học thật giỏi, thật ngoan để bà có thể tự hào về cô cháu gái tươi vui, hồn nhiên, trong sáng của bà. Mình làm bài văn này nói về bà, mình sẽ post thêm các nhân vật khác để phù hợp với nhu cầu của AE
Sun Sep 25, 2011 10:20 am
nhìn thấy giọt nc' mắt thứ 1, lau ik giọt nc' mắt thứ 2, ngăn lại giọt nc' mắt thứ 3
Phở Bò
Tiêu đề: Re: một số kỉ niệm với người thân
Thế là học xong năm tiết học căng thăng rồi. Em vội phóng thẳng về nhà. Lòng vui mừng khi tượng tượng tượng ra cảnh mừng rỡ của mẹ khi biết em làm bài được điểm mười. Nhưng khi bước vào nhà, bao nhiêu sự vui mừng vụt tắt khi em nghe rằng: Ông đã qua đời.. Em khóc nấc lên, bao nhiêu kỉ niệm ngày ấy tuôn trào. Mới hôm qua thôi, ông còn là một người khoẻ mạnh với bộ râu dài khiến ông trông đẹp lão vô cùng. Vầng trán cao và rộng chứa đựng bao nhiêu là truyện cổ tích để kể cho em nghe mỗi khi trăng tròn. Đôi tay ông khô ráp, nhăn nheo để chứng tỏ về những chông gai, vất vả một thời để nuôi lớn bố em thành người. Ông thường nói đùa với em bằng một cái giọng ôn tồn, hiền lành đến khó tả: “Ông phải sống tới trăm tuổi để xem cháu ông khôn lớn và được xem mặt cô vợ của cháu thì mới được!”. Nhưng thật không ngờ là ông đã ra đi ở cái tuổi tám mươi. Tối đến, em ngồi dưới gốc cây xoài do ông vun trồng mà trong lòng thấy hối tiếc vô cùng. Hối tiếc vì lần ông đã nhìn em bằng con mắt thất vọng trước khi ra đi. Chỉ tại một hôm nọ, mẹ cho em một số tiền để mua sách, em nhanh nhảu đi ngay, nhưng đến giữa đường thì thấy đám bầu cua. Em ghé lại, thấy ngó bộ cũng dễ chơi nên sẵn tiền trong tay, em chơi luôn. Mấy bản đầu, em ăn tới cả trăm ngàn. Nhưng không hiểu sao, càng về sau em càng đen, thua liên tục, tiền mua sách đem cúng hết. Thấy nguy, em liền đánh bạo vay năm ngàn chơi tiếp, thua, lại năm ngàn nữa. Và số tiền em vay cứ dần dần tăng lên, chỉ mấy chốc đã là năm chục nghìn. Em bước ra sòng bầu cua mà trong người cứ run lên bần bật, lấy sách đâu đưa mẹ đây, mà còn tiền nợ nữa, lấy đâu mà trả. Bỗng, một ý nghĩ loé lên trong em : “ Ông mình có để dành được một số tiền lớn, mình chưa thấy ông đếm bao giờ, hay là mình lấy đi!." Nghĩ là làm liền, em vội chạy về nhà, lén bước qua cổng, lên phòng ông, lấy tiền rồi chạy ào đi mua sách. Lúc đi ngang qua đám bầu cua, lòng ham muốn của em lại trỗi dậy và vòng tuần hoàn bầu cua lại cho một cơn “mưa”. Em lại tiếp tục lấy tiền, nhưng lần nào cũng bay mất. Đến lần thứ tư, lần này em kìm chế được và đã mua được quyển sách mẹ cần. Đêm hôm đó, em trằn trọc không ngủ. Trằn trọc không phải vì đã lấy tiền ông mà là vì tiếc số tiền thua. Em thầm nhủ: "Thôi, ngày mai mình sẽ lấy thêm một ít tiền, chơi vài bản đầu rồi nghỉ, bản đầu bao giờ mình cũng ăn mà!”. Nhưng rồi, những điều đó cũng không thành hiện thực, khi em vừa bước vào phòng ông thì thấy ông đang ngồi đó, khuôn mặt nghiêm nghị nhìn em nói: - Ông bị mất hơn trăm nghìn, không biết ai lấy nhỉ? Em tái nhợt cả người, vã cả mồ hôi, sợ hãi vô cùng. Thế là em tính chuồn, nhưng ông bắt em lại và tra khảo. Nhìn khuôn mặt nghiêm khắc và giọng nói sắt thép của ông, em đã phải nói ra sự thật. Ông rất buồn, đưa em ra ngoài rồi đóng chặt cửa lại. Còn em thì buồn bã đi học. Và chiều hôm nay, khi em đi học về, nghe mẹ nói ông qua đời mà trong lòng hối tiếc vô cùng. Ông ra đi vì đau tim, phải chăng chính em đã gây nên cái tội này. Em gục xuống, buồn bã vô hạn. Đêm, em ra gốc xoài ông trồng, sờ vào cây mà trong lòng đau như cắt, những giọt nước mắt chảy qua khoé mi. Chỉ vì em, chỉ vì em ham chơi, ham vài ván bầu cua mà ông em đã ra đi mãi mãi. Ôi! Cháu xin lỗi ông vô hạn. Cháu nguyện sẽ tu tỉnh và học thật giỏi để ông vui lòng trên thiên đàng. Mong ông sẽ tha thứ, tha thứ cho cái lỗi lầm mà có thể cháu sẽ phải ân hận suốt một đời, ân hận mãi mãi... Ông ơi! cháu vạn lần, vạn lần, ... xin lỗi ông.
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc. * Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết. * Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấnđề thì bấm A/a trên phải khung viết bài
Diễn đàn 9/4 cf được phát triển bởi các thành viên. Admin: Pain Ban Quản trị không chịu trách nhiệm về nội dung thành viên đăng tải Style by Loitraitim - Vb rip by HQTH team - FM rip by Việt K - c3zone Vui lòng không xóa những dòng này khi sử dụng skin.