nhìn thấy giọt nc' mắt thứ 1, lau ik giọt nc' mắt thứ 2, ngăn lại giọt nc' mắt thứ 3
Phở Bò
Tiêu đề: Một số kỉ niệm về tuổi học trò
Ngày đó, tôi nổi tiếng với những trò quậy phá của tôi trong trường. Xung quanh tôi là một đám lâu la trời đánh, vì thế băng nhóm tôi sớm trở nên là một băng nhóm nổi tiếng nhất ở trường.
Một hôm, thầy hiệu trưởng vào lớp tôi, chúng tôi đứng lên chào thầy. "Em nào mặc quần xanh thì ngồi xuống còn em nào bận quần đen thì đi về!" ( trường tôi ngày đó cấm quần đen, chỉ bận quần xanh áo trắng thôi). Tôi bận quần xanh nên ngồi xuống nhưng ngó qua ngó lại thì thấy lũ âm binh phe mình lục đục về hết rồi, thế là tôi cũng bước vội ra cửa, cô giáo chủ nhiệm gọi lại: "Em đi đâu vậy?" Tôi chỉ xuống cái quần: "Em bận quần đen, nên đi về cô." Cũng may lúc đó sắp mưa nên trời tối bả hổng thấy đường
Một lần, tiếng trống vào học đã lâu nhưng chúng tôi vẫn còn đang ngồi trong hàng bánh kẹo. Khoảng 15 phút sau chúng tôi mới mò vào lớp, một thằng vừa ló đầu vào cửa. "Nên gặp ban giám hiệu." Thầy quát bằng giọng đậm chất Bắc của mình. Chúng tôi la lên, vừa chạy vừa cười, vừa chửi: "C*c nè thầy, c*c nè thầy." Chạy ra quán ngồi ăn hàng đã rồi, chúng tôi buồn quá không biết làm gì, và thế là...đám cô hồn đó quay qua hò hét, đập cửa sổ không để cho thầy dạy. Cúp tiết 10 em, thầy ghi vào sổ đầu bài như vậy. Nhưng có lẽ thầy quên đếm, vì chúng tôi đến 14 thằng lận mà
Một lần cắm trại vào buổi tối, chúng tôi đang ngồi ở phía sau. Chúng tôi muốn đốt lửa nhưng lại không có củi, thế là những cánh cửa sổ tội lỗi bị đập tan thành từng mảnh vào trong đống lửa. Tôi chợt thấy hai bóng hồng, đúng hơn là hai cô giáo thực tập, mà tôi lại không biết đang đi vào toilet. Tôi la lên: Em..m..m. Và thế là một lát sau tụi du kích xuống dí chúng tôi chạy hết và tụi nó cũng dẹp luôn đống lửa. Vài ngày sau, cô chủ nhiệm biết chúng tôi uống rượu liền bắt cả đám lên phạt. Gặp thằng bạn tôi nó khùng khùng điên điên nữa: "Thôi lỡ biết rồi nói luôn, tụi em hút thuốc nữa nè cô." Cô giận lắm rồi: "Được rồi, các em hút thuốc chớ gì. Tui sẽ mua mấy gói thuốc cho các em hút, phải hút bằng hết cho tui coi nghe chưa!". Tôi giơ tay phát biểu: "Cô ơi, cô mua Melia cho dễ hút cô, thuốc đó the the hút đã lắm. ". Cô cũng hết nói nổi.
Và kỷ niệm trong những ngày cuối năm nữa là lúc thi tốt nghiệp, thầy cô trường khác về canh thi, nhưng họ khó quá, chúng tôi không thể quay bài được và cũng không thể hoàn thành tốt bài thi. Thế là...khi chiếc xe vừa lăn bánh ra khỏi trường thì hàng trăm bịch nào là mắm ruốc, mắm tôm, nước cống và có cả nước ti*u nữa, văng ào ào ướt cả áo quần thầy cô đó. Nhưng họ đâu làm gì được vì họ đang ở trên địa bàn của chúng tôi mà.
Còn rất nhiều trò mà phải nói là ghê hơn nữa của chúng tôi nhưng tôi không nói đâu. Những kỷ niệm một thời luôn sống mãi trong lòng chúng tôi, tuổi học trò sẽ không bao giờ phai nhạt trong tâm hồn tôi. Tôi luôn nhớ mãi những phút giây ngày ấy...
Sun Sep 25, 2011 10:12 am
nhìn thấy giọt nc' mắt thứ 1, lau ik giọt nc' mắt thứ 2, ngăn lại giọt nc' mắt thứ 3
Phở Bò
Tiêu đề: Re: Một số kỉ niệm về tuổi học trò
Tôi ngồi đây ôn lại những kỷ niệm thời xa xưa ấy. Thật không ngờ mới đó mà đã gần hai mươi năm xa bút mực, xa thầy cô, bạn bè. Nếu không có ai nhắc cho tôi nhớ là hai mươi năm rồi thì tôi vẫn tưởng chỉ chừng vài năm thôi.
Nếu có ai hỏi tôi tuổi nào đẹp nhất? Theo tôi đó là: Tuổi học trò. Ở tuổi này, tôi chỉ biết cặp sách đến trường, chẳng biết lo nghĩ bon chen đến cuộc đời. Áo quần, sách, vở cơm ăn, áo mặc đã có cha mẹ bôn ba lo cho rồi.
Những năm tháng ở Trung Học, tôi ngoài giờ học chỉ biết về nhà để gạo bài cho ngày hôm sau, không biết đi đâu chơi la cà cả. Có lẽ vì con nhà nghèo, có đông anh chị em nên lấy đâu ra tiền để đi chơi, mua sắm. Tôi được cắp sách đến trường như những đứa trẻ khác thì đã là diễm phúc cho tôi lắm rồi. Tôi thầm cảm ơn Ba Mẹ tôi đã cho tôi ăn học đàng hoàng. Ngoài giờ học tôi thỉnh thoảng còn phụ Mẹ tôi trông hàng ở chợ Đông Ba để lấy tiền trang trải chi tiêu trong nhà. Một đứa con lớn như tôi cũng chẳng biết làm gì hơn để phụ thêm kinh tế cho gia đình. Tôi chỉ biết âm thầm học càng nhiều càng tốt để cầu may có một nghề đàng hoàng lúc ra trường để giúp Ba Mẹ tôi. Ở Huế như các bạn cùng biết, cách đây 20 năm làm gì có nhiều công xưởng để mình có thể kiếm ra việc làm thêm. Con nít nhu tụi mình hồi đó thì chỉ biết đi học thôi. Bây giờ có lúc tôi tự suy nghĩ mà tiếc rẻ, tuổi học trò sao qua nhanh thế!!!
Những năm tháng ấy, ở Huế ai cũng như ai, thiếu thốn tột cùng. Nhiều nhà trong xóm tôi phải cho con cái nghỉ học. Tôi nhớ là tôi có một người hàng xóm cũng là bạn cũ học ở cấp 2, bạn ấy phải nghỉ học để đạp xích lô, lấy tiền nuôi sống gia đình. Mỗi khi tôi gặp bạn ấy, lòng tôi nhói đau vì bạn ấy lúc nào cũng có vẻ e thẹn, cúi đầu bẽn lẽn đi qua. Có lẽ bạn ấy mặc cảm với bạn bè, với mọi người xung quanh…tôi nghĩ mà thấy thương cho số phận của bạn ấy. Tôi thì được đi học tiếp tục ở Trung học, nhưng cũng khó khăn lắm. Nhiều bữa đi học, bụng trống không, bao tử thì kêu réo. Tôi phải ráng đè ép cái bụng xuống để nó khỏi kêu ầm ầm. Nhiều khi mắc cỡ, ngượng quá, muốn “độn thổ” cho rồi. Quần áo tôi chỉ có hai bộ được coi là tươm tất. Mỗi khi đi học về, tôi phải bay vô thay ra liền, giặt cho kịp khô để mặc ngày hôm sau. Nếu chẳng may trời mưa thì tôi phải dùng quạt tay để quạt cho khô…Nói đến đây chắc có nhiều bạn thắc mắc tại răng không dùng bàn ủi? Bạn có biết không, nhà tôi có bàn ủi, nhưng mỗi lần ủi, là cái công tơ điện hắn chạy vù vù…Xót xa vì tốn tiền điện tôi đành phải dùng cái quạt tay đấy, thấy có thảm thương không? Còn nói về xe đạp. Tôi có một chiếc xe đạp cũ, cứ mỗi lần chạy vài mét là phải nhổm giò lên để hất cái chân chống, vì cái lò xo của chân chống bị giãn ra rồi. Nhiều lúc tôi bực mình quá, tự nhủ đi “ô tô bước” còn lẹ hơn. Bạn có biết ước mơ của tôi lúc đó là cái gì không? Là một chiếc xe đạp nhỏ, có cái giỏ đựng cặp táp đàng trước. Tôi biết tôi có xin thì mẹ cũng cho, nhưng mà nghĩ lại tôi không muốn thêm gánh nặng cho Mẹ. Bây giờ tôi đủ sức để mua cả chục chiếc xe đạp mà tôi từng mơ ước để đi học, nhưng nghiệt nỗi tuổi học trò của tôi không còn nữa, thấy có buồn không?
Nhà tôi ở sát nhà Ôn (Cảnh Hưng). Mỗi lần nhìn qua cửa sổ thấy Ôn ngồi co ro “gạo bài” tôi cũng nóng ruột thi đua gạo bài theo. Thằng Ôn này có lẽ có cái số ở gần tôi. Ở Việt Nam thì là hàng xóm, bây giờ đi xa tận tới Mỹ, không còn là “khung cửa sổ hai nhà cuối phố” nhưng cũng gần, cách nhau khoảng mấy dặm thôi. Còn cái tên Mệ của tôi, tôi không nhớ là ai gán cho tôi lúc nào. Hình như là Đông Xuân hay Giang Thanh thì phải??? Nghĩ lại cũng vui. Đi học mà có ôn có mệ.
Ở lớp, tôi có rất nhiều kỷ niệm, hầu hết là kỷ niệm vui. Vì trời sanh tôi giò hơi cao, nên lúc nào tôi cũng bị ngồi bàn chót hoặc gần chót. Ba năm học Nguyễn Huệ, tôi được ngồi gần bạn Hoài, Phương Anh và Thắng. Tôi và Phương Anh thường ăn hiếp hai bạn trai này. Hai bạn Hoài và Thắng hiền khô nên tôi và Phương Anh mặc sức xỏ mũi. Tôi và Phương Anh lúc nào cũng lấn ép hai bạn ấy qua một góc bàn, chỉ chừa cho hai bạn ấy một chỗ nhỏ xíu, đủ bỏ một quyển vở thôi.
Nhắc đến Hoài, tôi luôn có những kỷ niệm vui về bạn ấy. Hoài học giỏi từ hồi cấp 2. Tôi biết hoài vì Hoài là con của Thầy dạy tôi hồi còn nhỏ. Hoài có tật cà lăm mỗi lúc bạn ấy mất bình tĩnh. Bình thường thì không gì cả, nếu bạn ấy run lên thì ôi thôi… đến nỗi tôi cũng rum giùm cho bạn. Tôi còn nhớ trong giờ học toán của thầy Nam. Thầy Nam dạy giỏi và nổi tiếng là nghiêm khắc. Mỗi lần đến giờ dò bài đầu giờ là tụi tôi không dám nhìn lên thầy, mắt cứ lấm lét nhìn xuống bàn, cả lớp im thin thít chờ thầy gọi tên. Ngón tay thầy dò trên bảng đểm danh đến đâu là tụi tôi thót tim đến đó. Bữa đó tôi lấy cùi chỏ hích Hoài: “Ê, hôm ni đến phiên Hoài bị trả bài đó”. Tôi vừa dứt lời thì đã nghe thầy gọi: “Hoài, lên bảng trả bài”. Ui chao ơi, tôi còn run khi nghe thấy vậy chứ đừng nói chi đến Hoài. Bữa đó, mặc dù thuộc bài nhưng vì run quá nên Hoài cứ ấp a ấp úng mãi. Cả lớp im phăng phắc, tiếng ruồi bay qua cũng nghe thấy được. Thầy nghiêm nghị hỏi: “Chà, áo ni ai mua đẹp rứa, quần ni ai mua đẹp rứa? Cha mẹ lo cho ăn học mà không lo học, mà vứt sách vô bụi” Tội nghiệp bạn Hoài của tôi quá, chẳng qua vì bạn quá run và mất bình tĩnh thôi. Chỉ có tôi biết thôi vì tôi và bạn ấy hay dò bài cho nhau trước lúc vào học. Tôi ước gì có thể giúp bạn ấy giải thích với thầy buổi hôm đó.
Sau này ra trường, mỗi lúc nhớ lại chuyện giờ Toán là tôi nhớ bạn tôi – Thanh Hoài. Tôi đã lịm người khi biết hung tin là bạn ấy qua đời vì tai nạn sông nước ở Mũi Né lúc bạn đi chơi xa cùng công ty nơi bạn làm việc. Bạn ơi, tôi mong bạn yên nghỉ nơi xa xôi ấy và hãy mỉm cười khi nghĩ về tổ ấm 12/1 đang có nhiều người bạn vẫn nhắc nhở về bạn luôn.
Bây giờ mấy mươi cái xuân xanh, tôi cũng giống như các bạn khác đã ra trường, mỗi người có một cuộc sống riêng. Người thì ở Đông Hà, người ở Huế, Đà Nẵng, Sài gòn, nước ngoài, nhưng tâm hồn luôn nghĩ về nhau. Nhiều bạn trong lớp tôi đã có công ăn việc làm, có gia đình, con cái dễ thương, đàng hoàng. Tôi sung sướng khi nghĩ đến những hạnh phúc mà bạn tôi đang có. Tôi cầu mong cho tất cả các bạn tôi luôn được may mắn trong cuộc đời, luôn vui vẻ và hạnh phúc. Tôi cũng không quên gởi đến các Thầy Cô và Ba Me tấm lòng biết ơn chân thành nhất của tôi vì nhờ có sự tận tâm dạy dỗ của Thầy Cô và sự chăm sóc của cha mẹ mà tôi có được ngày hôm nay. Anh em chịu khó đổi ten các nhân vật seo cho phù hợp nhá
Mon Sep 26, 2011 10:12 am
meo...meo...meo...meo....
Kitty
Tiêu đề: Re: Một số kỉ niệm về tuổi học trò
Ở lớp, tôi có rất nhiều kỷ niệm, hầu hết là kỷ niệm vui. Vì trời sanh tôi giò hơi cao, nên lúc nào tôi cũng bị ngồi bàn chót hoặc gần chót. Ba năm học Nguyễn Huệ, tôi được ngồi gần bạn Hoài, Phương Anh và Thắng. Tôi và Phương Anh thường ăn hiếp hai bạn trai này. Hai bạn Hoài và Thắng hiền khô nên tôi và Phương Anh mặc sức xỏ mũi. Tôi và Phương Anh lúc nào cũng lấn ép hai bạn ấy qua một góc bàn, chỉ chừa cho hai bạn ấy một chỗ nhỏ xíu, đủ bỏ một quyển vở thôi.
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc. * Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết. * Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấnđề thì bấm A/a trên phải khung viết bài
Diễn đàn 9/4 cf được phát triển bởi các thành viên. Admin: Pain Ban Quản trị không chịu trách nhiệm về nội dung thành viên đăng tải Style by Loitraitim - Vb rip by HQTH team - FM rip by Việt K - c3zone Vui lòng không xóa những dòng này khi sử dụng skin.